Giữa những bộn bề của công việc giảng dạy, cô giáo Mai Thị Nguyệt, giáo viên trường Chu Văn An, Hà Nội vẫn luôn dành một góc nhỏ trong tim cho thơ ca. Với cô, thơ là nơi gửi gắm tâm tư, là tiếng lòng thổn thức trước những rung cảm tinh tế của cuộc sống.
Không chỉ là một giáo viên yêu nghề, cô Mai Nguyệt còn được đồng nghiệp và học trò yêu mến bởi tâm hồn lãng mạn, nhạy cảm của một người làm thơ. Những vần thơ của cô, khi da diết, sâu lắng, khi lại nhẹ nhàng, bay bổng, chạm đến trái tim người đọc bởi sự chân thành và giàu cảm xúc.
Thơ của cô Mai Nguyệt không chỉ đẹp về ngôn từ, mà còn ẩn chứa những thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về tình yêu, về những điều giản dị xung quanh ta. Cô chia sẻ, việc sáng tác thơ giúp cô cân bằng cảm xúc, tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.
“Cô không có ý định sáng tác mà những lời thơ đến tự nhiên trong những khoảnh khắc rung động nào đó của cuộc sống, trong những phút giây XAO LÒNG hay trước những biến động dữ dội…. Có lẽ bởi thế câu chữ trong thi phẩm là sự kết đọng những xúc cảm chân thực và lắng sâu nhất của hồn người”.
Bằng tài năng và tâm huyết, cô giáo Mai Nguyệt đã khắc họa nên những bức tranh thơ đầy màu sắc và cảm xúc. Cô xứng đáng là tấm gương sáng cho các thế hệ học trò noi theo, vừa giỏi việc trường, vừa giàu tình yêu với thơ ca.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, xin gửi lời chúc mừng tốt đẹp nhất đến cô giáo Mai Nguyệt. Chúc cô luôn dồi dào sức khỏe, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống.
Chúc cho ngọn lửa đam mê thơ ca sẽ mãi cháy sáng trong cô, để cô tiếp tục sáng tạo nên những tác phẩm thơ ca tuyệt vời, góp phần làm đẹp cho đời và nuôi dưỡng tâm hồn cho các thế hệ học trò.
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, Ban biên tập Thế giới Doanh nhân Sao Việt thân gửi tới người yêu thơ những vần thơ sâu lắng mà cũng rất bay bổng của cô giáo Mai Thị Nguyệt.
PHÚT XAO LÒNG
Ai có biết
khi bóng chiều buông đổ
có vạt nắng hững hờ
rơi
trên tóc
trên má
trên môi ai
rất khẽ
Ai có biết
thời gian đi rất nhẹ
nhón chân thôi
mà xao động
thinh không…
(Nguyệt Mai)
TRUNG THU KHÔNG CÓ TRĂNG
chỉ có những ngọn đèn đường
chìm trong làn mưa giăng lối
hạt mưa tròn như châu lệ long lanh
Trung Thu không có Trăng
chỉ có hàng cây tựa vào vai nhau
trong yên lặng
trao gửi thiêng liêng giữa bất tận thinh không….
Trung Thu không có Trăng…..
(Nguyệt Mai)
THỨC DẬY CÙNG HOÀNG HÔN
Có một lần thức dậy trước bình minh
Chỉ muốn tiếp tục ngủ vùi trong giấc mơ thời thiếu nữ
Mơ về một bóng hình
Một ngôi nhà màu xanh
Chiếc ghế màu thiên thanh
Và giàn hoa nở bừng bên khung cửa
Có một lần thức dậy lúc ban trưa
Chỉ muốn được ngủ vùi để quên đi ngày cũ
Quên kí ức ngủ vùi trong niềm nhớ
Quên yêu thương vùi lấp cả thời gian
Có một lần thức dậy cùng sợi nắng ai đan
thành chiếc áo hoàng hôn nhuộm màu dang dở
thành chiếc khăn chiều tím loang màu lỗi hẹn
Biết trễ giờ tàu sao vẫn hẹn … một sân ga….
(Nguyệt Mai)